Dị Giới Chí Tôn Thức Tỉnh Hệ Thống - Chương 3: Thỏ Linh Tinh và Âm Mưu Rình Rập
By -ReatVN
tháng 3 06, 20256 minute read
0
Chương 3: Thỏ Linh Tinh và Âm Mưu Rình Rập
Lâm Phàm cẩn trọng di chuyển, tận dụng Tật Phong Bộ để giữ khoảng cách an toàn, đồng thời che giấu气息 (khí tức) của mình. Kinh nghiệm từ trận chiến với Viêm Hầu đã dạy hắn một bài học quý giá: Dù có hệ thống hỗ trợ, chủ quan khinh địch vẫn là tự tìm đường chết.
" Keng! Mục tiêu đã vào phạm vi tấn công. Đề nghị ký chủ sử dụng 'Lạc Diệp Kiếm Pháp' để hạ gục nhanh chóng."
Trước mặt Lâm Phàm, một con thỏ trắng muốt đang nhởn nhơ gặm cỏ. Đôi tai dài vểnh lên, thỉnh thoảng lại rung rung, tỏ vẻ vô cùng cảnh giác. Quả thực là Thỏ Linh Tinh, trên trán nó còn có một chấm đỏ nhỏ, như một viên hồng ngọc.
"Thỏ con à, hôm nay ngươi xui xẻo rồi." Lâm Phàm cười thầm, rút Hắc Thiết Kiếm ra.
Hắn vận dụng Lạc Diệp Kiếm Pháp, thân pháp nhẹ nhàng như lá rơi, lặng lẽ áp sát mục tiêu.
"Vút!"
Một kiếm chém ra, khí thế như chẻ tre.
"Chít!"
Thỏ Linh Tinh kêu lên một tiếng thảm thiết, thân thể bị chém làm đôi. Máu tươi bắn ra, nhuộm đỏ cả một vùng cỏ.
" Keng! Ký chủ giết Thỏ Linh Tinh, kinh nghiệm +5. Nhận được Thỏ Linh Tinh肉 (thịt)."
"Ha ha, dễ như ăn cháo!" Lâm Phàm đắc ý cười lớn. Hắn tiến tới nhặt xác Thỏ Linh Tinh lên, cẩn thận bỏ vào túi.
"Hệ thống, chỗ này có chỗ nào thích hợp để nướng thịt không?"
" Keng! Hệ thống phát hiện một dòng suối nhỏ cách ký chủ khoảng 50 mét. Khu vực này an toàn, thích hợp để chế biến thức ăn."
"Tốt!" Lâm Phàm không chần chừ, lập tức di chuyển đến dòng suối.
Quả nhiên, dòng suối này rất đẹp. Nước trong vắt, có thể nhìn thấy cả những viên đá cuội dưới đáy. Xung quanh suối là những hàng cây xanh mướt, tạo nên một khung cảnh vô cùng thanh bình.
Lâm Phàm bắt đầu nhóm lửa, chuẩn bị nướng thịt thỏ. Hắn sử dụng một số cành cây khô, cùng với chút cỏ khô, nhanh chóng tạo ra một đống lửa nhỏ.
"Xèo xèo…"
Thịt thỏ được nướng trên lửa, bốc lên mùi thơm phức. Lâm Phàm không kìm được nuốt nước miếng.
"Tuyệt vời! Kiếp trước toàn ăn mì gói, giờ được ăn thịt nướng, đúng là cuộc đời nở hoa!" Hắn lẩm bẩm, lật đi lật lại miếng thịt thỏ, để đảm bảo nó chín đều.
Đúng lúc hắn đang tận hưởng bữa ăn ngon lành, một giọng nói the thé vang lên:
"Ê, cái tên kia! Đang làm gì đấy?"
Lâm Phàm giật mình, ngẩng đầu lên nhìn. Trước mặt hắn, một đám người đang đứng chặn đường. Bọn chúng mặc trang phục giống nhau, trên ngực áo có thêu hình một thanh kiếm. Nhìn cách ăn mặc, có vẻ là đệ tử của một môn phái nào đó.
"Các ngươi là ai?" Lâm Phàm hỏi, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.
"Hừ! Ngươi không cần biết chúng ta là ai. Ngươi chỉ cần biết, nơi này là địa bàn của chúng ta. Muốn nướng thịt ở đây, phải nộp phí bảo kê!" Một tên đầu trọc, vẻ mặt hung dữ, bước lên phía trước, quát lớn.
"Cướp ngày? Ngươi nói thế là láo rồi! Chúng ta chỉ thu phí dịch vụ thôi. Nếu không nộp, thì đừng trách chúng ta không khách khí!" Tên đầu trọc cười khẩy, vung vẩy nắm đấm.
"Vậy các ngươi muốn bao nhiêu?" Lâm Phàm hỏi.
"Không nhiều, chỉ cần một nửa số Linh Thạch ngươi có thôi!" Tên đầu trọc đáp.
"Một nửa?" Lâm Phàm trợn mắt. "Các ngươi đúng là獅子大开口 (sư tử ngoạm), dám đòi nhiều như vậy?"
"Vậy ngươi không nộp à?" Tên đầu trọc nhếch mép, ra hiệu cho đám đàn em tiến lên.
"Xem ra là không nói lý được rồi." Lâm Phàm thở dài, đứng dậy cầm Hắc Thiết Kiếm.
"Ồ? Muốn đánh nhau à? Ngươi nghĩ một mình ngươi có thể đấu lại chúng ta sao?" Tên đầu trọc cười khẩy.
"Ta không muốn gây sự, nhưng các ngươi ép ta thì đừng trách ta vô tình!" Lâm Phàm nói, khí thế trên người đột nhiên thay đổi. Từ một sinh viên đại học hiền lành, hắn biến thành một chiến binh lạnh lùng.
"Grừ… grừ…"
Tiếng gầm gừ quen thuộc vang lên. Từ trong bụi rậm, một con Lang Nha Thú lao ra, hướng về phía đám người kia mà tấn công.
"Lang Nha Thú?!" Tên đầu trọc kinh hãi. "Sao lại có Lang Nha Thú ở đây?"
Lâm Phàm cười lạnh. Con Lang Nha Thú này chính là con mà hắn đã giết trước đó. Hắn cố tình giấu xác nó ở gần đây, để dụ dỗ những kẻ có ý đồ xấu.
"Ta quên nói với các ngươi, ta còn là御兽师 (ngự thú sư) nữa đấy!" Lâm Phàm nói, vung kiếm lao về phía đám người kia.
" Keng! Ký chủ sử dụng 'Lạc Diệp Kiếm Pháp', kinh nghiệm +2."
"Á!"
"Cứu mạng!"
"Đừng giết ta!"
Tiếng kêu la thảm thiết vang lên không ngớt. Dưới sự tấn công của Lâm Phàm và Lang Nha Thú, đám người kia nhanh chóng tan rã.
"Ngươi… ngươi dám đánh chúng ta? Ngươi biết chúng ta là người của Thần Kiếm Môn không?" Tên đầu trọc run rẩy nói.
"Thần Kiếm Môn? Ta chưa nghe thấy bao giờ." Lâm Phàm nhún vai. "Dù các ngươi là người của môn phái nào, ta cũng không tha cho các ngươi."
Hắn vung kiếm, chém chết tên đầu trọc. Sau đó, hắn cùng Lang Nha Thú tiêu diệt những kẻ còn lại.
" Keng! Ký chủ giết đệ tử Thần Kiếm Môn, kinh nghiệm +20. Nhận được Thần Kiếm Lệnh (phế phẩm)."
"Thần Kiếm Lệnh? Cái này dùng để làm gì?" Lâm Phàm hỏi.
" Keng! Thần Kiếm Lệnh là vật chứng thân phận của đệ tử Thần Kiếm Môn. Thần Kiếm Lệnh (phế phẩm) không có giá trị sử dụng."
"Vô dụng à?" Lâm Phàm ném Thần Kiếm Lệnh xuống đất. "Xem ra ta đã đắc tội với Thần Kiếm Môn rồi."
Hắn thở dài, nhìn xác chết nằm la liệt trên mặt đất. Hắn biết rằng, con đường tu luyện không hề dễ dàng. Ngay từ đầu, hắn đã phải đối mặt với những âm mưu và nguy hiểm.
"Nhưng ta sẽ không bỏ cuộc!" Lâm Phàm nghiến răng. "Ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn, để bảo vệ bản thân và những người thân yêu của mình."
Sau khi dọn dẹp hiện trường, Lâm Phàm tiếp tục bữa ăn của mình. Nhưng, hương vị thịt thỏ đã không còn ngon như trước nữa. Trong lòng hắn vẫn còn một nỗi lo lắng mơ hồ.
"Thần Kiếm Môn… rốt cuộc là môn phái như thế nào?"