Chương 1: Xuyên Không và Khởi Đầu Bất Ngờ
Đêm đen kịt, gió rít gào thét như muốn xé toạc cả bầu trời. Một tia chớp xé đôi màn đêm, hắt ánh sáng lạnh lẽo lên khuôn mặt trẻ tuổi đầy vẻ hoang mang. Lâm Phàm, một sinh viên đại học mọt sách chính hiệu, giờ phút này đang trải qua một sự kiện quái dị nhất trong cuộc đời: Xuyên không!
Ký ức cuối cùng của hắn là tiếng nhạc game ầm ĩ phát ra từ chiếc laptop trong phòng ký túc xá, cùng dòng chữ đỏ chói "GAME OVER" trên màn hình. Sau đó, một luồng sáng trắng chói mắt, hắn liền lạc đến cái thế giới hoàn toàn xa lạ này.
" Keng! Chí Tôn Hệ Thống khởi động!" Một thanh âm máy móc lạnh lẽo vang lên trong đầu Lâm Phàm.
"Hệ thống? Cái quỷ gì vậy?" Lâm Phàm kinh ngạc, trong lòng rối bời như tơ vò. Hắn cố gắng trấn tĩnh, nhìn xung quanh. Đây là một khu rừng hoang vu, cây cối um tùm, khí tức âm u lạnh lẽo bao trùm. Bản thân hắn đang mặc một bộ y phục cổ trang rộng thùng thình, chất liệu thô ráp khiến hắn cảm thấy ngứa ngáy khó chịu.
"Chào mừng ký chủ đến với Dị Giới!" Thanh âm máy móc tiếp tục vang lên. "Hệ thống sẽ giúp ký chủ trở thành Chí Tôn của thế giới này."
Lâm Phàm nhíu mày. "Chí Tôn? Ta chỉ là một sinh viên bình thường, làm sao có thể trở thành Chí Tôn?"
"Ký chủ đừng lo lắng, hệ thống sẽ cung cấp cho ký chủ đầy đủ các công cụ cần thiết. Nhiệm vụ trước mắt: Kích hoạt thân phận."
Một màn hình ảo hiện ra trước mắt Lâm Phàm, trên đó hiển thị thông tin của hắn:
Tên: Lâm Phàm (trước kia: Lâm Phàm)
Thân phận: Lâm Phàm, tam thiếu gia Lâm gia, bị phế tu vi, đuổi khỏi gia tộc.
Lâm Phàm trợn mắt. "Cái gì? Tam thiếu gia bị phế tu vi? Còn bị đuổi khỏi gia tộc? Ta xui xẻo đến mức này sao?"
Lâm Phàm hít sâu một hơi, cố gắng chấp nhận sự thật phũ phàng. "Được, ta làm! Dù sao thì ta cũng không còn đường lui."
"Tốt lắm. Nhiệm vụ khởi đầu: Tìm kiếm 'Hồi Linh Thảo' trong vòng ba ngày, chữa trị kinh mạch bị tổn thương. Phần thưởng: Khôi phục 10% tu vi."
Lâm Phàm nhìn màn hình ảo, nuốt khan một ngụm nước bọt. "Hồi Linh Thảo? Cái quái gì vậy? Ta làm sao mà tìm được?"
"Hệ thống sẽ cung cấp bản đồ khu vực và thông tin về Hồi Linh Thảo. Ký chủ hãy cố gắng lên!"
Lâm Phàm thở dài, cầm lấy thanh kiếm gỉ sét bên cạnh, bước vào khu rừng tăm tối. Con đường trở thành Chí Tôn, bắt đầu từ đây.
Bước chân vào khu rừng, Lâm Phàm cẩn trọng quan sát xung quanh. Bóng tối bao trùm, chỉ có vài tia nắng yếu ớt xuyên qua tán lá rậm rạp, tạo thành những vệt sáng mờ ảo. Tiếng côn trùng kêu rỉ rả, cùng với tiếng xào xạc của lá cây dưới chân, tạo nên một bản hòa tấu kỳ dị.
"Hệ thống, bản đồ đâu?" Lâm Phàm lẩm bẩm.
Màn hình ảo hiện ra trước mắt hắn, hiển thị một bản đồ khu vực với một chấm đỏ nhấp nháy. "Hồi Linh Thảo nằm ở phía Đông, cách ký chủ khoảng năm dặm. Lưu ý: Khu vực này có yêu thú cấp thấp, ký chủ cần cẩn thận."
Yêu thú? Lâm Phàm nuốt khan. Hắn chỉ là một sinh viên đại học, biết đánh nhau thế nào với yêu thú?
"Hệ thống có thể cung cấp thông tin về yêu thú." Thanh âm máy móc vang lên. "Yêu thú thường xuất hiện ở khu vực này là Lang Nha Thú, cấp bậc Luyện Khí tầng một. Điểm yếu: Mắt."
"Luyện Khí tầng một?" Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm. Nghe có vẻ không quá đáng sợ. "Được, ta thử xem."
Hắn siết chặt thanh kiếm gỉ sét trong tay, tiến về phía Đông. Đường đi gập ghềnh, cây cối chằng chịt, hắn phải vất vả lắm mới có thể vượt qua. Thỉnh thoảng, hắn lại giật mình bởi tiếng động lạ, tim đập thình thịch.
Đi được khoảng nửa canh giờ, Lâm Phàm bỗng nghe thấy tiếng gầm gừ khe khẽ. Hắn dừng bước, nín thở lắng nghe.
"Grừ…"
Tiếng gầm gừ ngày càng lớn, và rồi, từ trong bụi rậm, một con sói to lớn xuất hiện. Thân nó phủ đầy lông màu xám tro, răng nanh sắc nhọn chìa ra, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm.
"Lang Nha Thú!" Lâm Phàm kinh hãi. "Hệ thống, ngươi nói nó chỉ là Luyện Khí tầng một, sao nhìn nó dữ tợn vậy?"
"Thông tin là chính xác. Tuy nhiên, yêu thú có thể có đột biến gen, ký chủ cần tự mình đánh giá tình hình."
Lâm Phàm chửi thầm trong bụng. Cái hệ thống chết tiệt này, không giúp được gì lại còn nói móc!
"Grừ… grừ…" Lang Nha Thú gầm gừ, từ từ tiến lại gần Lâm Phàm.
Lâm Phàm cố gắng giữ bình tĩnh. Hắn nhớ lại thông tin mà hệ thống cung cấp: "Điểm yếu: Mắt."
"Được, liều thôi!" Lâm Phàm nghiến răng, lao về phía Lang Nha Thú.
Lang Nha Thú bất ngờ, há miệng định cắn Lâm Phàm. Lâm Phàm nhanh chóng né tránh, vung kiếm chém về phía mắt nó.
"Soạt!"
Kiếm chém trúng mục tiêu, nhưng chỉ tạo ra một vết xước nhỏ. Da của Lang Nha Thú quá dày, thanh kiếm gỉ sét của hắn không thể gây sát thương lớn.
"Grừ!!!" Lang Nha Thú gầm lên giận dữ, vung móng vuốt cào vào Lâm Phàm.
"Á!" Lâm Phàm kêu lên một tiếng đau đớn, ngã xuống đất. Móng vuốt của Lang Nha Thú đã cào rách y phục của hắn, để lại ba vệt đỏ chói trên ngực.
"Chết tiệt!" Lâm Phàm nghiến răng, cố gắng đứng dậy.
Lang Nha Thú không cho hắn cơ hội, lao tới tấn công lần nữa.
" Keng! Ký chủ gặp nguy hiểm! Hệ thống kích hoạt kỹ năng bị động: Cường Thân Thuật!"
Một luồng năng lượng ấm áp tràn ngập cơ thể Lâm Phàm. Cơ bắp của hắn trở nên săn chắc hơn, sức mạnh tăng lên đáng kể.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, gầm lên một tiếng, vung kiếm chém về phía Lang Nha Thú.
"Soạt!"
Lần này, kiếm chém trúng mắt của Lang Nha Thú.
"Gào!!!" Lang Nha Thú kêu lên thảm thiết, ôm mặt lăn lộn trên mặt đất.
Lâm Phàm không bỏ lỡ cơ hội, lao tới đâm liên tiếp vào cổ Lang Nha Thú.
"Phụt! Phụt! Phụt!"
Máu tươi bắn ra, Lang Nha Thú giãy giụa vài cái rồi tắt thở.
Lâm Phàm thở hồng hộc, nhìn xác Lang Nha Thú dưới chân, cảm thấy một cảm giác kỳ lạ. Hắn vừa giết một con yêu thú!
" Keng! Ký chủ giết Lang Nha Thú, kinh nghiệm +10. Nhận được Lang Nha Thú tinh huyết."
Một giọt máu màu đỏ sẫm xuất hiện trong tay Lâm Phàm.
"Tinh huyết?" Lâm Phàm ngạc nhiên. "Cái này dùng để làm gì?"
"Tinh huyết có thể dùng để luyện đan, hoặc tăng cường thể chất. Ký chủ có thể lựa chọn sử dụng."
Lâm Phàm không ngần ngại, uống giọt tinh huyết vào bụng. Một luồng năng lượng nóng rực lan tỏa khắp cơ thể, khiến hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.
" Keng! Ký chủ hấp thụ Lang Nha Thú tinh huyết, thể chất tăng 1 điểm."
Lâm Phàm cảm thấy sức mạnh của mình tăng lên đáng kể. Hắn nhìn thanh kiếm gỉ sét trong tay, quyết tâm phải tìm một món vũ khí tốt hơn.
"Hệ thống, tiếp tục tìm Hồi Linh Thảo!"
Lâm Phàm tiếp tục cuộc hành trình của mình, với một quyết tâm mới. Con đường trở thành Chí Tôn, không hề dễ dàng, nhưng hắn sẽ không bỏ cuộc!
Sau khi giải quyết con Lang Nha Thú, Lâm Phàm cẩn thận hơn rất nhiều. Hắn chậm rãi tiến về phía Đông, luôn cảnh giác với mọi động tĩnh xung quanh. Mặc dù đã có chút kinh nghiệm chiến đấu, nhưng hắn biết rõ mình vẫn còn rất yếu. Chỉ cần sơ sẩy một chút, hắn có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Đi thêm một đoạn, Lâm Phàm bỗng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, dễ chịu. Mùi hương này khác hẳn với mùi ẩm mốc của rừng già, mang một chút ngọt ngào, tươi mát.
"Hệ thống, đây là mùi gì?" Lâm Phàm hỏi.
"Đó là mùi của Hồi Linh Thảo." Hệ thống đáp. "Hồi Linh Thảo có mùi hương đặc trưng, có tác dụng an thần, trị thương."
Lâm Phàm mừng rỡ. Cuối cùng hắn cũng tìm được Hồi Linh Thảo! Hắn nhanh chóng men theo mùi hương, tiến về phía trước.
Vượt qua một bụi cây rậm rạp, Lâm Phàm nhìn thấy một khoảng đất trống. Ở giữa khoảng đất, một cây thảo dược nhỏ bé đang mọc. Lá cây màu xanh biếc, trên thân cây có những đường vân màu vàng óng ánh.
"Hồi Linh Thảo!" Lâm Phàm reo lên, vội vàng chạy tới.
Nhưng, ngay khi hắn vừa định hái Hồi Linh Thảo, một tiếng gầm gừ giận dữ vang lên.
"Grừ… grừ…"
Lâm Phàm giật mình, dừng bước. Hắn nhìn quanh, và rồi, hắn thấy một con khỉ đột to lớn đang đứng chắn trước mặt mình. Con khỉ đột này cao gần hai mét, cơ bắp cuồn cuộn, hai mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào Lâm Phàm. Trên tay nó cầm một khúc gỗ lớn, vẻ mặt vô cùng hung dữ.
"Viêm Hầu!" Lâm Phàm kinh hãi. "Hệ thống, ngươi không nói ở đây có Viêm Hầu sao?"
"Viêm Hầu là yêu thú cấp hai, có sức mạnh vượt trội so với Lang Nha Thú. Ký chủ cần cẩn thận." Hệ thống cảnh báo.
Lâm Phàm chửi thầm trong bụng. Cái hệ thống này chỉ giỏi nói những điều vô ích!
"Grừ!!!" Viêm Hầu gầm lên, vung khúc gỗ về phía Lâm Phàm.
"Ầm!"
Khúc gỗ đập xuống đất, tạo thành một hố sâu. Lâm Phàm nhanh chóng né tránh, mồ hôi túa ra như tắm. Sức mạnh của Viêm Hầu quá khủng khiếp, nếu hắn bị trúng đòn, chắc chắn sẽ tan xương nát thịt.
"Hệ thống, ta phải làm gì?" Lâm Phàm hoảng loạn hỏi.
"Viêm Hầu có điểm yếu là sợ lửa. Ký chủ có thể tìm cách đốt cháy nó."
Sợ lửa? Lâm Phàm chợt nhớ ra điều gì đó. Hắn lục lọi trong túi, và rồi, hắn tìm thấy một hộp diêm. Đây là thứ duy nhất hắn mang theo khi xuyên không.
"Hy vọng cái này có tác dụng." Lâm Phàm lẩm bẩm, lấy một que diêm ra, quẹt vào hộp.
"Xẹt!"
Que diêm bùng cháy, tạo ra một ngọn lửa nhỏ. Lâm Phàm vội vàng ném que diêm về phía Viêm Hầu.
Viêm Hầu nhìn ngọn lửa, có vẻ hơi sợ hãi. Nó lùi lại vài bước, nhưng vẫn không rời khỏi vị trí bảo vệ Hồi Linh Thảo.
"Grừ!!!" Viêm Hầu gầm lên, vung khúc gỗ về phía Lâm Phàm lần nữa.
Lâm Phàm né tránh, tiếp tục quẹt diêm và ném về phía Viêm Hầu.
Cứ như vậy, Lâm Phàm vừa né tránh đòn tấn công của Viêm Hầu, vừa cố gắng đốt cháy nó bằng diêm. Nhưng, Viêm Hầu quá mạnh, hắn không thể tiếp cận nó một cách dễ dàng.
" Keng! Ký chủ đang gặp nguy hiểm! Hệ thống kích hoạt kỹ năng: Tiểu Hỏa Cầu!"
Một luồng năng lượng nóng rực tập trung trong lòng bàn tay Lâm Phàm. Một quả cầu lửa nhỏ xuất hiện, lơ lửng trên không trung.
"Tiểu Hỏa Cầu?" Lâm Phàm ngạc nhiên. "Đây là kỹ năng mà ta vừa nhận được sao?"
"Đúng vậy. Ký chủ có thể sử dụng Tiểu Hỏa Cầu để tấn công Viêm Hầu." Hệ thống giải thích.
Lâm Phàm hít sâu một hơi, nhắm mục tiêu vào Viêm Hầu, và ném quả cầu lửa đi.
"Vút!"
Quả cầu lửa bay về phía Viêm Hầu với tốc độ cao.
"Ầm!"
Quả cầu lửa nổ tung, tạo ra một đám khói đen. Viêm Hầu bị trúng đòn, kêu lên thảm thiết. Lông của nó bị cháy xém, bốc mùi khét lẹt.
"Grừ!!!" Viêm Hầu gầm lên giận dữ, lao về phía Lâm Phàm với tốc độ nhanh hơn.
Lâm Phàm kinh hãi. Viêm Hầu bị thương, nhưng nó vẫn còn rất mạnh!
"Hệ thống, ta phải làm gì?" Lâm Phàm hoảng loạn hỏi.
"Ký chủ cần sử dụng kỹ năng: Tật Phong Bộ để né tránh." Hệ thống đáp.
"Tật Phong Bộ? Đó là kỹ năng gì?"
"Ký chủ có thể tự tìm hiểu. Hiện tại, hãy tập trung vào việc né tránh!"
Lâm Phàm chửi thầm trong bụng. Cái hệ thống này đúng là vô dụng!
Hắn cố gắng nhớ lại những gì hệ thống đã nói, và rồi, hắn cảm thấy một luồng năng lượng kỳ lạ đang lưu chuyển trong cơ thể mình. Hắn thử di chuyển, và hắn ngạc nhiên khi thấy tốc độ của mình tăng lên đáng kể.
"Đây là Tật Phong Bộ?" Lâm Phàm kinh ngạc. "Thật tuyệt vời!"
Hắn sử dụng Tật Phong Bộ, liên tục né tránh đòn tấn công của Viêm Hầu. Tốc độ của hắn quá nhanh, Viêm Hầu không thể chạm vào hắn.
"Grừ!!!” Viêm Hầu gầm lên giận dữ, càng tấn công mạnh hơn. Nhưng, càng tấn công, nó càng trở nên mất kiên nhẫn.
Lâm Phàm nhìn Viêm Hầu, và rồi, hắn nảy ra một ý tưởng.
"Viêm Hầu, ngươi muốn Hồi Linh Thảo đúng không? Ta cho ngươi!"
Lâm Phàm nói, và hắn ném Hồi Linh Thảo về phía Viêm Hầu.
Viêm Hầu nhìn Hồi Linh Thảo, mắt sáng lên. Nó quên mất Lâm Phàm, vội vàng chạy tới nhặt Hồi Linh Thảo lên.
Ngay khi Viêm Hầu vừa chạm vào Hồi Linh Thảo, Lâm Phàm lao tới, tung một cú đá vào đầu nó.
"Bịch!"
Viêm Hầu ngã xuống đất, bất tỉnh.
Lâm Phàm thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng hắn cũng đánh bại được Viêm Hầu!
" Keng! Ký chủ đánh bại Viêm Hầu, kinh nghiệm +50. Nhận được Viêm Hầu tinh hạch."
Một viên đá màu đỏ rực xuất hiện trong tay Lâm Phàm.
"Tinh hạch?" Lâm Phàm ngạc nhiên. "Cái này dùng để làm gì?"
"Tinh hạch có thể dùng để luyện đan, hoặc tăng cường tu vi. Ký chủ có thể lựa chọn sử dụng."
Lâm Phàm không ngần ngại, nuốt viên tinh hạch vào bụng. Một luồng năng lượng bùng nổ trong cơ thể hắn, khiến hắn cảm thấy như có một ngọn lửa đang thiêu đốt.
" Keng! Ký chủ hấp thụ Viêm Hầu tinh hạch, tu vi tăng lên Luyện Khí tầng một."
Lâm Phàm cảm thấy sức mạnh của mình tăng lên gấp bội. Hắn đã chính thức bước vào con đường tu luyện!
"Hệ thống, nhiệm vụ hoàn thành!" Lâm Phàm nói.
" Keng! Nhiệm vụ hoàn thành! Ký chủ nhận được phần thưởng: Chí Tôn Đại Lễ Bao!"
(Còn tiếp)
Đăng nhận xét
0Nhận xét